MỸ NHÂN LUYẾN PHI ƯNG
Tác giả : Điển Tâm
Thể loại : cổ đại, HE
Converter : ss Meoconlunar
Edit : Bối nhi, Hạ Lạc, Nhã Đan, Băng nhi
Beta : Phương Thiên Vũ
Nguồn : flora0712.com

MỸ NHÂN LUYẾN PHI ƯNG


Tiết tử

Mùa xuân trong thành không có chỗ nào không có bụi hoa.
Hoa đào hồng phấn, Liên Kiều màu vàng, hoa hồng màu đỏ, lọt vào mắt đều là một màu đỏ tươi.
Mấy ngày trước hoa phù dung tất cả vẫn còn ngậm nụ, hôm nay cũng đã nở hoa, mỗi đóa có kích thích cỡ như chén sứ, màu trắng lẫn trong màu vàng ấm nhàn nhạt lại càng xinh đẹp.
Nhưng so với mỹ nhân cũng đang đứng ở trong đình viện thì những màu sắc ấy như mờ nhạt đi.
Tóc cô như suối chảy, làm tôn lên một thân y phục tơ tằm thoải mái, giản đơn hào phóng, trông càng xuất trần thoát tục, phiêu dật nhã nhặn. Bộ xiêm y kia khi vừa nhìn vào thì là màu trắng, nhưng khi nhìn kỹ mới thấy tao nhã hoa lệ phi phàm, có thêu mẫu đơn trắng nở rộ, khuy áo là cánh bướm vàng nạm bạc xung quanh, tinh xảo khéo léo.
Từ buổi trưa, La Mộng đã bước vào đình viện, lẳng lặng đứng chờ.
Mặc cho gió xuân lướt qua, chim khách ríu rít phòng ngoài, hương hoa thổi qua cô đều không thèm nhìn, đôi mắt đẹp chỉ trông ở cửa tròn.
“Đại tiểu thư, uống chén trà nhỏ cho nhuận cổ họng.” Nha hoàn khuyên.
Cô lắc đầu.
“Đại tiểu thư, Hộ Quốc công chúa phái người đưa kim cao tới, mời đại tiểu thư nếm thử.” Kim cao chua ngọt, chất vàng óng ánh mịn màng lộ ra ở giữa bánh thật là mê người.
Cô cũng lắc đầu.
“Đại tiểu thư, gió xuân nhưng vẫn hơi lạnh, xin người mặc thêm áo.”
Cô lại lắc đầu, vẫn như cũ chuyên tâm chờ.
Chờ một người trở lại.
Huống hồ cô đã đợi lâu như vậy.
Hoa nhi cũng đã nở, bướm cũng có đôi có cặp, cả trên trời mặt trăng cũng có ngôi sao làm bạn, nhưng cô vẫn đơn độc một mình.
Từ từ ngã về tây, sắc trời dần dần tối, khi ánh sáng mất đi thì tiết trời vào mùa xuân càng se lạnh. Cô hai tay mảnh khảnh vòng ôm lấy cơ thể gầy yếu, nhẹ run.
“Đại tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong xuôi, mời người nhân lúc còn nóng mà dùng bữa đi ạ !” Nha hoàn lại tới khuyên, vẻ mặt giọng nói tràn đầy sự đau lòng không nỡ.
“Ta muốn chờ hắn trở về.” La Mộng cuối cùng cũng mở miệng. Từng ấy năm tới nay, cô càng lúc càng không muốn xa rời mà muốn ở cùng với hắn, một khi không thấy thân ảnh của hắn, sẽ trà không nhớ, cơm không nghĩ.
Cô nắm rõ hành tung của hắn.
Cách một tuần, Thẩm Phi Ưng sẽ đến phủ tể tướng, cùng đương triều tể tướng Công Tôn Minh Đức đánh cờ, bất luận trời trong mưa tuyết, ngày hẹn cũng chưa bao giờ thay đổi.
“Hắn hôm nay đi đã lâu rồi.” La Mộng thì thào tự nói.
Không, không chỉ là hôm nay. Kỳ thực mấy tháng gần đây lúc hắn lưu lại phủ tể tướng, càng lúc càng lâu, cũng tiêu biểu chuyện hắn thảo luận với Công Tôn Minh Đức so với mọi khi càng nhiều.
Hắn là chim ưng, mà Đại Phong Đường La gia là nơi đặt chân nhiều năm của hắn. Cô vốn nghĩ chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, có thể chờ đến lúc mây mờ trăng tỏ sẽ như nguyện ước cùng hắn nên nghĩa vợ chồng.
Tay nhỏ bé mềm mại đút vào ống tay áo, nắm chặt một tờ giấy. Chỉ chạm thôi đã cảm thấy trong lòng bàn tay bỏng đến phát đau, vết mực trên giấy, những con chữ ấy so với ngọn lửa càng thiêu đốt người ta hơn.
Hôm qua khi cô nhận được mảnh giấy, tin tức viết bên trên như tiếng sét đánh trong ngày nắng đẹp, làm tâm trạng của cô rối loạn, cả đêm trằn trọc khó ngủ.
Cô sai rồi.
Sự thật chứng minh chờ đợi chỉ vô dụng, chim ưng sắp giương cánh bay đi rồi.
La Mộng nhìn cửa tròn, hoàng hôn đã dần tắt, tay nhỏ bé trong tay áo lại càng nắm chặt hơn. Đúng rồi, chờ đợi cũng vô dụng, cô không thể chỉ chờ nữa, nếu không chỉ có thể nhìn hắn rời đi mà tan nát cõi lòng.
Cho dù có trả giá cái gì đi nữa, cô cũng phải giữ Thẩm Phi Ưng lại.
Chủ ý đã định, thân hình yểu điệu sau khi đã chờ rất lâu cuối cùng cũng xoay người lại, nhấc váy xuyên qua đình viện, bước lên thềm đá rồi đi hướng vào phòng.
Cô không chờ nữa.
La Mộng quyết định.
Phải tới lúc hành động !

Đăng nhận xét

 
Top